Hiện tại đã bị công an bắt. Em trai tôi sinh ngày 14/7/1998. Vậy em trai tôi có thể bị xử lý ra sao? Cảm ơn luật sư! Luật sư tư vấn: Theo thông tin bạn cung cấp, em trai bạn có hành vi trộm cắp xe máy Wave và bán với giá 4 triệu đồng. Hiện tại đã bị công an bắt.
Kính thua các bạn .Tôi là người Việt Nam thật sự .Tôi yêu VN .Tôi yêu Chân lý,lẽ phải .Các bạn đã vào trang này thì tôi tin là các bạn cũng có quan tâm tới vận mệnh của đấ nước .Chính vì vậy tôi mong là các bạn nhìn vào đất nước của mình bằng lẽ phải,bằng sự
Nhâm Tường di chuyển đến bên người Trình Ngộ: "Chị gái của tôi nhớ trước mặt Hạ Thiên nói tốt thêm vài câu, nhất định phải nói cho cô ấy, tôi ở trong rừng anh dũng tác chiến người bị trọng thương như thế nào, bảo vệ chiến tích đoàn đội xuất sắc
The Fine Art Of Small Talk cung cấp cho những kỹ năng dễ thực hiện, giúp bạn cảm thấy thoải mái trong mọi tình huống giao tiếp. Tác giả cuốn sách Debra Fine sẽ giúp bạn biết: • Cách kết giao với người khác trong mọi hoàn cảnh. • Luôn bình tĩnh, tự tin và làm vui lòng người
Truyện: Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối. ***********. "Được rồi, livestream hôm nay đến đây thôi.". Đường đường vội vàng thông báo kết thúc: "Nể tình người tham dự đều bị dọa một phen, mọi người phải tặng thật nhiều quà nha, hẹn gặp lại các bạn vào tập sau
Sáng 17/1/2022, Huyên dùng quả tạ bằng bê-tông bọc nhựa đóng liên tiếp 10 chiếc đinh nhỏ dài khoảng 2,1cm vào xung quanh vùng đỉnh đầu của cháu N.A, làm cháu N.A bị thương nặng. Sau khi thực hiện hành vi tàn độc này, bị cáo đưa cháu A đi gửi. Chiều hôm đó, cháu A. có
LZqb. Chương 24 Bạn trai thứ ba. Tác giả Đông Thi Nương Biên tập B3 Quý Đường và Mason chia tay. Hai người nhanh chóng yêu đương, lại nhanh chóng tách ra, thời gian tổng cộng chỉ có hơn một tháng. "Chị, em xin lỗi." Bùi Oanh Oanh cúi đầu, cô cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến tình yêu của Quý Đường và Mason. Mặc dù cô nghĩ Quý Đường với Mason chẳng xứng đôi tẹo nào. Quý Đường thu tay về, ánh mắt cô ấy mang theo vẻ thương cảm, chỉ là Bùi Oanh Oanh không nhìn thấy. "Bé ngốc, chuyện của tôi với Mason thì sao có thể trách em được, cứ yên tâm, tôi sẽ cho người đè tin tức xuống, ngay sáng ngày mai thôi, trên mạng sẽ không còn bất cứ một bức ảnh nào của em." Bùi Oanh Oanh không thể đi học, cô Nhan gửi tin nhắn thông báo xếp hạng cho cô. Kết quả thi của cô không tốt không xấu, đứng trong top 500 của toàn thành phố A. Tống Đan cũng nhắn tin cho cô, nói rằng cô ấy đứng top 10 toàn thành phố nên muốn mời Bùi Oanh Oanh ăn cơm, hẹn luôn vào tối nay. Bùi Oanh Oanh suy nghĩ chốc lát, vẫn quyết định tới chúc mừng Tống Đan thi tốt. Đứng top 10 toàn thành phố là đã đủ tiêu chuẩn được tuyển thẳng rồi. Buổi chiều, Tống Đan gửi địa chỉ ăn cơm cho Bùi Oanh Oanh. Bùi Oanh Oanh mặc áo nhung trắng, quần jean đen đi ra ngoài. Dì Tuệ tự mình đưa cô lên xe, thấy cô mặc không đủ nhiều lại cưỡng ép quàng thêm cho cô một chiếc khăn quàng cổ, "Buổi tối rất lạnh, con nít nhà nào cũng không được phép mặc ít như vậy." Bùi Oanh Oanh cúi nhìn chiếc khăn quàng trên cổ mình, mùi hương trên khăn này, hình như là của Quý Đường. "Dì Tuệ, đây là khăn của chị sao?" "Đúng, cô ấy đánh rơi ở phòng khách, tôi nhìn thấy nên mang đến đây, vào trong phòng ăn rồi cô mới được cởi khăn quàng đó." Dì Tuệ nói xong lại sờ tay Bùi Oanh Oanh, xác nhận không lạnh mới để cho cô đi. Trái lại Bùi Oanh Oanh bị chính tay của dì Tuệ làm đông cứng. Tay dì Tuệ và tay Quý Đường có một điểm chung là, cả hai đều lạnh như băng. *** Nơi Tống Đan hẹn nằm ở trung tâm thành phố, là một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc. Bùi Oanh Oanh vừa xuống xe đã bị người ôm lấy. Không biết Tống Đan từ đâu vọt ra, ôm chầm lấy Bùi Oanh Oanh, cười đến hai mắt cong cong, "Oanh Oanh, rốt cuộc thì cậu đã tới." Cô ấy lại cúi đầu chào hỏi với tài xế Đỗ ngồi trong xe, "Chào chú ạ."
Mùa thu 5 năm hai phút nữa là tiếng chuông vang lên, lớp học ồn ào dần trở nên yên viên ngồi cạnh cửa thò đầu nhìn ra ngoài hành lang rồi nhanh chóng rụt đầu về chỗ cũ, cô nàng nháy mắt với bạn cùng bàn, nói nhỏ “Hôm nay cô Bùi cũng thật là xinh đẹp.”Cô Bùi trong miệng cô nàng chính là giảng viên trẻ nhất khoa Văn của bọn bạn cùng bàn lập tức nhét quyển tiểu thuyết vào trong ngăn bàn, cũng nhỏ giọng trả lời, “Cô Bùi có hôm nào xấu đâu?”Vừa dứt lời thì cô Bùi trong miệng bọn họ đi đến cửa tới mặc áo sơ mi màu xanh khói phối với quần jean trắng. Mái tóc dài gợn sóng được buộc đơn giản sau đầu, trên gương mặt đẹp như ngọc kia là nụ cười ấm áp, đặc biệt là đôi mắt trong veo khiến người khác vừa nhìn đã bị thu Oanh Oanh đứng ngoài cửa nhìn một vòng quanh lớp rồi mới bước vào, lấy giáo án ra, cắm usb vào laptop, kết nối đa phương tiện. Lúc chờ chương trình khởi động, cô lên tiếng “Vào lớp rồi.”Cả lớp cùng đồng thanh hô “Chào cô ạ.”Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Bùi Oanh Oanh được giữ lại trường làm giảng viên. Năm ngoái cô thi đậu hệ tiến sĩ tại chức nên được nhà trường phân cho một căn phòng ở Đế Đô. Cô ở lại luôn căn phòng phòng thuộc khu ký túc xá dành cho giáo viên trong trường, tuy diện tích không lớn, chỉ là một căn phòng nhỏ gồm một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng tắm, nhưng cô ở một mình cũng vừa xong giờ học buổi sáng, Bùi Oanh Oanh trở về lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh, thành thạo đeo tạp dề, trong 5 năm qua, vì luôn sống một mình nên cô đã học được cách nấu mấy món ăn tương đối đơn giản. Chẳng qua có lúc trót nấu nhiều quá, một người ăn không hết, cất vào tủ lạnh rồi lần sau bỏ ra ăn lại cảm thấy đồ ăn đã đổi chiều Bùi Oanh Oanh chỉ ở nhà soạn giáo án cho tuần tới, đến buổi tối, cơm nước xong cô mới ra ngoài chạy tối đa phần sinh viên đều phải tự học nên thao trường rất vắng Oanh Oanh đeo tai nghe, sau khi chạy được khoảng 5-6 vòng quanh thao trường, cô mới chậm rãi tản bộ về đường chợt gặp một vị giáo sư già của khoa Văn.“Thầy Văn, hôm nay thầy ở lại trường sao?” Bùi Oanh Oanh đi tới chào nay vị giáo sư già đã gần 70 tuổi, theo lý mà nói thì đã về hưu rồi, nhưng lại được nhà trường mời về dạy tiếp, mỗi tuần chỉ dạy khoảng 1-2 tiết.“Không, ta đến lấy ít đồ thôi. Tiểu Bùi à, nào nào nào, đúng lúc quá.” Vị giáo sư già bỏ điện thoại của mình ra, “Một người bạn của ta có đứa cháu trai cũng là giảng viên đại học, năm nay 32 tuổi, lớn hơn cháu mấy tuổi, ngoại hình ổn, cao trên 1m8, cháu xem hình này.”Bùi Oanh Oanh vừa thấy ông ấy muốn giới thiệu đối tượng cho mình thì da đầu căng lên, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, cô nhìn người đàn ông trong màn hình điện thoại, nói “Rất được ạ.”“Vậy các cháu gặp mặt xem sao nhé?” Vị giáo sư già nhìn Oanh Oanh mỉm cười, “Để lúc nào có dịp ạ. Thầy Văn, cháu vừa chạy bộ xong, cả người toàn mồ hôi thôi, cháu đi trước đây.”Vị giáo sư già hơi sửng sốt, “À, được.”Khi người đã đi xa, vị giáo sư già mới kịp phản đúng nha, còn chưa lấy số điện thoại mà, làm thế nào để gặp mặt đây?***Bùi Oanh Oanh vội vàng chạy lên cầu thang, khu nhà giáo viên đều là toà nhà kiểu cũ —— không có thang máy. Vì cô đến muộn nên được phân cho căn ở tầng 7, mỗi lần leo cầu thang đều mất mấy phút vừa hát khẽ vừa đi lên tầng, lúc lên đến tầng thứ 6, điện thoại của cô bỗng kêu Oanh Oanh bỏ điện thoại ra nhìn thử, là tin nhắn Lâm Thư Đồng gửi Thư Đồng đã kết hôn từ 2 năm trước, Bùi Oanh Oanh còn đến làm phù dâu cho cô ấy. Năm nay cô ấy mang thai, gửi tin nhắn rủ cô ngày mai đi dạo phố. Cô ấy nói cô ấy ở nhà đến phát ngấy ra rồi, nói tuy cô ấy là phụ nữ có thai nhưng cũng cần tự Oanh Oanh cười khẽ, nhắn lại câu đồng Thư Đồng lại nhanh chóng nhắn tiếp, “Vậy chiều mai mình đến cổng trường đón cậu nhé.”“Đừng, cậu là phụ nữ có thai, đừng lái xe làm gì.” Bùi Oanh Oanh nói, “Mình sẽ bắt xe qua chỗ cậu.”Mấy năm trước cô đã thi bằng lái xe rồi, chỉ là không có tiền mua xe. Được cái cô cũng không cần dùng nhiều đến xe vì hầu hết thời gian cô đều ở trong trường thế phí đậu xe ở Đế Đô còn đắt hơn tiền mua xe xong tin nhắn thì cũng vừa hay lên đến tầng 7, lúc cô đang định lấy chìa khoá ra mở cửa, chợt một cái bóng đen sừng sững đập vào mắt. Cô sợ đến mức hét ầm lên, điện thoại rơi cạch xuống tiếng hét của cô mà đèn cảm ứng bật đó Bùi Oanh Oanh cũng nhìn rõ bóng đen trước nhìn liền ngây đến rất cao, ít nhất phải 1m9, mặc áo hoodie đen, bên dưới mái tóc ngắn hơi rối là gương mặt đẹp đến yêu dị, đặc biệt là đôi mắt hồ ly kia, khoé mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch tự mang theo mị hoặc. Nếu không phải vì vóc dáng quá cao và yết hầu hiện rõ nơi cổ họng, chỉ e tất cả mọi người đều hiều lầm anh là phụ đó nhìn cô chăm chú, thấy cô đứng yên bất động còn huơ huơ tay, nghiêng đầu gọi “Oanh Oanh?”Đây là mơ sao?Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà nâng tay dụi mắt, thật ra thì đã rất lâu rồi cô không nằm mơ thấy Quý Đường khi cô sẽ hận, hận ông Trời vì đến cơ hội thấy anh trong mơ cũng không cho cô, nhưng có đôi khi cô lại nghĩ, được gặp anh đã là may mắn lớn nhất cuộc đời này của cô rồi, không nên cưỡng cầu thêm điều gì nữa.…Năm đó, Quý Đường hoá rồng rời đi, Tề Huy dì Tuệ tìm tới ta mang giấy tờ chuyển nhượng tài sản tới, chuyển toàn bộ tài sản đứng tên Quý Đường sang tên Bùi Oanh Oanh, đúng như lời hứa ban đầu của Quý Oanh Oanh cúi đầu nhìn giấy tờ trên bàn, nhưng lại hỏi một câu không hề liên quan.“Anh ấy sẽ lên trời làm thần tiên sao?”Tề Huy ngẫm nghĩ, “Chắc thiếu gia sẽ đến một vùng biển làm long thần. Nhưng trước khi đi, nhất định ngài ấy phải đi giết con chim kia trước.”“Con chim kia?” Lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh nghe đến cái tên này, “Nó là ai?”“Chính là con yêu quái đã hạ lời nguyền vào thiếu gia.” Nói đến đây, Tề Huy không định nói thêm gì Oanh Oanh cũng biết mình và Quý Đường đã không còn liên quan đến nhau, dù có hỏi nhiều hơn cũng vô ích, cô thầm cười tự Huy nói hiện tại chỉ còn một mình anh ta ở lại trần gian, tất cả xà yêu khác đều đã về theo Quý Đường rồi. Đợi làm xong mọi chuyện Quý Đường giao phó, anh ta cũng sẽ đó, Bùi Oanh Oanh tìm luật sư làm thủ tục đóng băng hết tài sản của Quý Đường lại, cô không định dùng tiền của anh. Cô còn sống một ngày sẽ bảo vệ số tài sản đó một ngày, đợi khi cô chết đi mà anh vẫn không quay lại, cô sẽ quyên góp hết số tài sản đó cho các quỹ từ thiện.…Vì một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, đèn cảm ứng lại phụt Oanh Oanh giẫm mạnh chân, chờ khi đèn lại sáng lên, thấy người trước mặt vẫn không hề biến mất, cô mới chậm rãi bưng kín miệng mình.“Thật sự là anh sao?” Lần đầu tiên trong đời cô thấy giọng mình khàn đặc đến mắt hồ ly trên gương mặt nhỏ trắng như ngọc khẽ chớp, cánh môi đỏ bừng bật ra vài chữ, “Là tôi, Oanh Oanh, tôi lại bị hạ lời nguyền rồi.”Mắt Bùi Oanh Oanh đỏ bừng, nhưng khoé miệng lại vô thức cong lên, “Lời nguyền thế nào?”“Lời nguyền khiến cả đời này tôi chỉ có thể làm người bình thường.” Người đó bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bờ môi lạnh như băng của anh kề vào tai cô, “Oanh Oanh, tôi đã về, lần này sẽ không đi nữa.”Hoá ra trên đời này thật sự có chuyện vui vẻ hơn làm thần tiên nhiều.“Khoan đã.”Lúc Quý Đường còn đang tưởng Bùi Oanh Oanh sẽ oà khóc trong ngực mình, cô lại đẩy anh ra.“Hửm?” Quý Đường nhìn cô khó hiểu, chỉ thấy cô khom lưng nhặt điện thoại di động nhìn rõ màn hình điện thoại, Bùi Oanh Oanh đen mặt, ngẩng đầu trừng anh, “Anh lại hù doạ làm em đánh rơi vỡ màn hình điện thoại rồi, đền tiền đi.”Quý Đường sửng sốt, sao mọi chuyện lại không giống với những gì Tề Huy kể nhỉ, quan trọng hơn là ——“Bây giờ tôi không có tiền.” Ngoại trừ quần áo trên người, hiện Quý Đường không một xu dính luống cuống nhìn Oanh Oanh hừ lạnh, lấy chìa khoá mở cửa rồi lạnh giọng “Vậy anh ngủ ngoài đường đi.”Miệng thì nói vậy, nhưng cô vào phòng lại không đóng cửa mà quay ra nhìn Quý Đường, sau đó mới chui vào trong phòng.“Tôi làm người giúp việc cho em.”“Em không thiếu người giúp việc.”“Tôi làm ấm giường cho em.”“Anh là động vật máu lạnh.”“Thế thì…” Quý Đường ảo não, “Tôi chỉ đành đi bán da rắn kiếm tiền thôi.”“Ý hay đó.” Bùi Oanh Oanh chương 109.
Cùng đọc truyện Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái của tác giả Đông Thi Nương tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại ngữ B3 Bạch Bách BonBìa Thố LạtThể loại Hiện đại, Tình yêu đô thị, Duyên trời tác hợp, chương Đang vật chính Bùi Oanh Oanh, Quý là chị em kết nghĩ với nhau cùng nhau lớn lên tới khi Qúy Đường tới giai đoạn quen bạn trai thì trong những buổi hẹn họ với những người đó lúc nào cũng dẫn Bùi Oanh Oanh theo cùng Lúc đó thật cô không hiểu tại sao phải dẫn cô đi theo cho đến một ngày cô phát hiện ra bí mật to lớn trên người Quý Nam chính và nữ chính đều đã xuất hiện ở văn Không phải truyện bách Bùi Oanh Oanh và Quý Đường không có quan hệ máu mủ, chẳng qua chỉ gọi Quý Đường là chị mà Nữ chính có thể từ tiểu bạch thỏ trở thành nữ của Bê Ba Đừng để cái thể loại hiện đại, tình yêu đô thị kia đánh lừa....
Chương 75 Bạn trai thứ giả Đông Thi NươngBiên tập B3Ngoài trời gió lạnh thấu xương, nhưng mùa xuân ấm áp lại tràn ngập khắp căn mắt hạnh của Hướng Vu Đồng sáng lấp lánh như sao trời. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Bùi Oanh Oanh, cậu ta không nhịn được mà bật cười thành cười kia làm Bùi Oanh Oanh hơi mờ mịt, chỉ thấy cậu ta sờ đầu cô, "Được rồi, anh ở đây với em, tối nay anh ngủ ở ghế salon, anh nhớ chỗ này có chăn thừa."Toàn bộ đồ dùng trong căn nhà này đều do Hướng Vu Đồng chuẩn ta lấy từ trong ngăn kéo ra một cái chăn trải lên ghế salon, thấy Bùi Oanh Oanh vẫn đứng ở cửa nhìn mình chăm chú, cậu ta nói "Sao vẫn chưa đi ngủ đi?"Cô chớp chớp mắt, "Em đi ngay đây." Tuy miệng nói thế nhưng vẫn cứ đứng tại chỗ nhìn đối cô như vậy, Hướng Vu Đồng dứt khoát quay đi. Vốn dĩ tắm xong cậu ta sẽ thay quần áo ngủ, nhưng thấy cô vẫn chưa đi thì nói."Anh quen ngủ khoả thân." Vừa nói cậu ta vừa túm vạt áo làm bộ muốn cởi thấy thế, Bùi Oanh Oanh xấu hổ kêu một tiếng rồi xoay người chạy vào phòng, còn không quên đóng cửa Vu Đồng buồn cười nhìn theo, sau đó cúi xuống xếp lại chăn nay Bùi Oanh Oanh ngủ rất ngon, có lẽ bởi vì biết ở ghế salon ngoài phòng khách có người đang canh gác cho cô, bởi vì căn nhà này không chỉ có một mình ngủ gương mặt cô cũng treo ý cười.***Sáng hôm sau ngủ dậy, Bùi Oanh Oanh phát hiện cơ thể đã tốt hơn rất nhiều. Hôm qua đầu óc cứ luôn quay cuồng, bước chân như trên mây, nhưng hôm nay đã không còn vừa tỉnh liền mở ngay cửa phòng ra, nghe được âm thanh từ bếp truyền tới, cô liền mỉm cười vui vẻ đi rửa cô đánh răng rửa mặt xong, Hướng Vu Đồng cũng đã làm xong bữa sáng. Cậu ta nấu hoành thánh mà tối qua mới mua ở siêu thị."Dậy rồi à? Rửa tay ăn sáng đi." Hướng Vu Đồng đặt hai bát hoành thánh lên bàn, đang định cởi tạp dề ra thì bị ôm Oanh Oanh ôm đối phương, trong mắt tràn đầy tình Vu Đồng mỉm cười, "Ôm lâu là hoành thánh không ngon nữa."Nghe vậy, Bùi Oanh Oanh đành buông tay, nhưng cô vừa buông tay ra thì một nụ hôn rơi vào trán. Hôn xong Hướng Vu Đồng lại xoay người đi vào bếp, đợi khi quay ra trên tay đã bưng thêm một cốc sữa bò nghề của Hướng Vu Đồng rất bình thường, nhưng Bùi Oanh Oanh rất thoả sáng xong, cô xung phong nhận việc rửa bát nhưng bị đối phương từ chối."Em vẫn chưa khỏi bệnh, không cho chạm vào mấy thứ này." Cậu ta bảo cô xem tivi, "Em xem tivi đi, anh rửa tí là xong thôi."Nghe cậu ta nói thế, Bùi Oanh Oanh chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi ở phòng khách chờ đợi. Dù mở tivi ra nhưng tâm trí cô lại không hề đặt vào đó mà chỉ một mực lắng nghe âm thanh trong bếp. Chờ khi Hướng Vu Đồng đi ra, cô lại vờ như đang tập trung xem Vu Đồng ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy điều khiển từ xa, "Em thích xem kênh bán hàng à?"Lúc này Bùi Oanh Oanh mới phát hiện mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kênh bán hàng, mặt cô đỏ lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói "Khá thú vị mà.""Ồ." Hướng Vu Đồng ồ lên đầy ẩn ý, "Vậy muốn xem tiếp không?""Chuyển kênh đi." Bùi Oanh Oanh Vu Đồng mở một bộ phim điện ảnh cũ, nhìn bộ phim không có phụ đề, Bùi Oanh Oanh dần dần thấy hơi mệt, thuốc cô uống ít nhiều cũng có chút tác dụng an thần. Lúc đang mơ màng, dường như có ai đó ôm lấy Oanh Oanh hơi kinh ngạc, cả người hơi tỉnh táo một chút mới biết Hướng Vu Đồng đang ôm ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Khoé môi cô vô thức cong lên, xoay người tìm vị trí thích hợp trong lòng cậu ta, cuối cùng chuyển sang nằm trên thanh trên tivi vẫn vang nằm nghiêng trên đùi Hướng Vu Đồng, tâm trạng vô cùng bình tế đã chứng minh rằng lựa chọn của cô không sai, rời khỏi Quý Đường là một việc làm chính xác, cô sẽ không hối hận, mặc dù cũng đã từng buồn đêm, Hướng Vu Đồng vẫn ngủ trên ghế salon, nhưng Bùi Oanh Oanh thức dậy đi vệ sinh thì thấy cậu ta cuộn tròn cơ thể cao lớn trên ghế, chân đều không thể duỗi thẳng. Không những vậy còn vừa ngủ vừa cau mày, nhìn qua không hề ngon giấc chút cực kỳ đau lòng, sáng ngày hôm sau cô bảo cậu ta đừng ngủ trên ghế salon Vu Đồng sửng sốt, "Thế anh ngủ đâu bây giờ?""Ừm..." Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, "Nếu không thì để em ngủ ghế salon cho, dù sao em cũng không cao, có thể ngủ thoải mái.""Không được." Hướng Vu Đồng gạt phắt đi, "Em đang ốm sao có thể nằm ghế salon chứ.""Em khỏi rồi mà.""Vậy cũng không được." Thái độ của cậu ta rất kiên Oanh Oanh chần chừ, "Hay là..." Cô căng thẳng nhìn Hướng Vu Đồng, giường của cô là giường đôi, nhưng cô vẫn thấy hơi Vu Đồng cũng nhìn cô, tựa hồ đang đợi cô đưa ra quyết Oanh Oanh cúi đầu, hai bàn tay xoắn lại, trái tim đập thình thịch, "Nếu không thì hai đứa mình cùng..."Còn chưa nói hết câu đã bị Hướng Vu Đồng cắt ngang, "Tối nay anh ngủ dưới đất."Bùi Oanh Oanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy đối phương bất đắc dĩ thở dài, "Anh cứ tưởng em đang thử lòng anh cơ đấy, nhưng tốt nhất là em đừng bao giờ cho rằng anh là chính nhân quân tử."Bùi Oanh Oanh đỏ mặt, cô không dám nói gì nữa. Chỉ sợ nói thêm sẽ bị cậu ta cho rằng mình không đứng đắn. Chắc không có cô gái nào lại chủ động mời bạn trai ngủ chung giường với mình đâu.***Buổi tối, Hướng Vu Đồng trải chăn nằm dưới đất trong phòng ngủ. Bùi Oanh Oanh sợ cậu ta lạnh nên đem cả cái chăn cô thường dùng để đắp chân lót thêm Oanh Oanh chui vào chăn trước, nhìn Hướng Vu Đồng đi từ ngoài vào, nâng tay tắt điện. Đột nhiên cô cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu, ánh trăng chiếu rọi vào phòng, nhìn đối phương tiến lại gần mình, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng Vu Đồng ngồi xuống đất, lẳng lặng nhìn cô một hồi mới nằm xuống đắp chăn lên, "Ngủ ngon.""Ngủ ngon." Bùi Oanh Oanh đáp xong cô cũng quay lưng đi, không dám tiếp tục nhìn đối phương biết bao lâu trôi qua, nghe thấy tiếng Hướng Vu Đồng xoay người, cô liền muốn quay đầu nhìn lại, nhưng rốt cuộc vẫn cố lúc này, cô chợt cảm thấy bàn tay để bên ngoài chăn của mình bị nắm Vu Đồng nhẹ nhàng nắm tay Oanh Oanh đối mặt với vách tường, một lần nữa cảm thấy trái tim mình muốn vọt ra khỏi lồng nay dài đến lạ lùng.***Hướng Vu Đồng ở lại với Bùi Oanh Oanh đến tận 23 tháng Chạp, phải đến khi mẹ cậu ta liên tục gọi điện thoại tới, cậu ta mới miễn cưỡng chuẩn bị quay khi về thành phố A, cậu ta mua rất nhiều thực phẩm đông lạnh nhét vào tủ lạnh, mua cả một ít nguyên liệu nấu nướng đơn giản, thậm chí còn tự mình viết một bản công thức nấu ăn, vẽ thêm cả hình mình hoạ để dạy Bùi Oanh Oanh nấu cơm."Ăn tết cửa hàng đều đóng cửa, phải chuẩn bị sẵn đồ ăn để đến lúc ấy không bị đói."Nghe cậu ta lải nhải, Bùi Oanh Oanh buồn cười, "Anh thế này giống hệt bà mẹ già."Hướng Vu Đồng đang nói thì khựng lại, rồi quay sang nhìn cô, "Em nói gì cơ?"Cô chợt cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp chạy trốn đã bị đối phương bế lên."Lại dám nói anh giống bà mẹ già, em chết chắc rồi, Bùi Oanh Oanh, hôm nay em có cầu xin kiểu gì anh cũng không tha cho em."Bùi Oanh Oanh vừa kêu lên thì môi đã bị lấp Vu Đồng đặt cô lên giường, sau đó nhếch môi bắt đầu cởϊ qυầи Oanh Oanh nhảy xuống giường bỏ chạy, "Em sai rồi, anh không phải bà mẹ già. Anh mà còn không đi thì sẽ trễ chuyến bay đấy."Hướng Vu Đồng cười lạnh, "Không sao, mai đi cũng được."Cậu ta chỉ đang nói đùa Oanh Oanh đưa Hướng Vu Đồng ra sân bay, lúc nhìn cậu ta đi vào cửa an ninh, suýt nữa cô lại muốn khóc, may mà nhịn vé xong, Hướng Vu Đồng quay đầu mỉm cười với Bùi Oanh Oanh, lại vẫy vẫy tay chào cô rồi mới đi đến tận khi không còn trông thấy bóng cậu ta nữa Bùi Oanh Oanh mới rời lại quay về ngủ một ra, sau khi được nếm trải sự náo nhiệt mới càng cảm thấy nỗi cô đơn thật khó chịu. Cô cố tình mở tivi lên, nhưng vẫn cảm thấy căn nhà trống trải như như cả Thế giới to lớn này chỉ còn lại một mình cô.***Vì giáp Tết nên Hướng Vu Đồng có vẻ rất bận, tuy ngày nào cậu ta cũng gọi điện cho Bùi Oanh Oanh, nhưng phần lớn thời gian cậu ta đều bận rộn. Nghe cậu ta kể, hình như có rất nhiều họ hàng tới qua mấy ngày, Hướng Vu Đồng nói với cô rằng gia đình nhà cô cậu ta muốn tới ăn tết chung, cậu em họ đang học tiểu học sẽ ngủ chung phòng với cậu ta."Chắc trong khoảng thời gian này anh sẽ không gọi điện cho em được."Nhìn tin nhắn trong điện thoại, dù không vui chút nào nhưng Bùi Oanh Oanh cũng chỉ đành giả vờ độ lượng, "Không sao đâu, chúng ta vẫn có thể nhắn tin mà."***Trước giao thừa 1 ngày, Bùi Oanh Oanh nhận được điện thoại của Mason."Oanh Oanh, tôi vừa mới về nước, sao không thấy em ở thành phố A vậy? Tôi đến nhà họ Quý, dì Tuệ nói em vẫn chưa về, em ở lại trường à?"Từ khi cô đến Đế Đô học Đại học, thi thoảng Mason vẫn gọi điện thoại cho cô, nhưng chủ yếu vẫn là nhắn tin WeChat. Lúc thì cô nhắn lại, lúc thì được lời của Mason, Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình nên đưa ra quyết định."Mason, tôi có bạn trai rồi, anh... đừng gọi điện cho tôi nữa."Mason trầm mặc một lúc lâu rồi cúp điện thoại.***Đêm giao thừa, Bùi Oanh Oanh nấu cho mình một bát sủi cảo, ăn cũng được. Cô xem Xuân Vãn, cùng cười với mọi người trong Vu Đồng đang ăn uống với họ hàng, điện thoại bị em trai em gái lấy chơi điện tử, cậu ta không có thời gian liên lạc với Oanh Oanh tự chơi, tự xem tivi, tự chơi điện tử, lại nhắn tin tán gẫu với 3 cô bạn cùng người trò chuyện sôi nổi ngất trời, nhất là Thường Đình, cô ấy còn gửi cho mọi người xem một bức ảnh chụp nói cô ấy và bạn trai đang đi dạo phố."Woa, đêm giao thừa có khác, ngoài đường đông người thế. Các cậu ra ngoài chơi chưa?"Nhìn bức ảnh chụp của Thường Đình, cô ấy và bạn trai đều nở nụ cười rạng rỡ, Bùi Oanh Oanh cũng vô thức mỉm hay lúc này WeChat của cô có tin nhắn mới, là của Doãn chương của Bê Ba Làm mấy chương này ngoài việc vừa làm vừa tự cổ vũ bản thân phải cố lên ra, Bê còn phải liên tục tự nhủ "Không được ghét nữ chính, không được ghét nữ chính, không được ghét nữ chính!" Cơ mà thật sự là không ghét không được yêu tất cả nữ chính của các bộ truyện trong nhà Bê, trừ bộ này. Thật sự là vừa bánh bèo vừa vô dụng vừa đáng ghét, càng ngày càng đáng ghét luôn ý, sống ích kỷ, thất hứa, không biết điều. Lúc có thằng bồ để bám vào thì tự tay vứt bỏ toàn bộ những thứ mình từng có, lại tự đẩy hết những người khác ra xa. Đến lúc bị đá, không còn ai nữa thì lại đáng thương không ai không nói nữa không mà lại hết hứng làm mất. Vì thật ra một phần lý do khiến Bê làm đến đây thì lười biếng, bỏ bẵng không muốn làm tiếp nữa, tất cả chỉ vì không thể ưa nổi nữ chính ấy đấy huhu.
Chương 106 Bạn trai thứ giả Đông Thi NươngBiên tập B3Tối đó, Quý Đường nấu rất nhiều món ngon, còn nấu cả sủi cảo là hai người cùng nhau gói, Bùi Oanh Oanh đặt một đồng tiền xu vào trong sủi cảo, cô nghe người ta nói nếu đêm giao thừa ăn phải sủi cảo có tiền xu, nhất định cả năm sau sẽ luôn bình an."Theo anh thì ai trong chúng ta sẽ ăn phải?" Bùi Oanh Oanh nhìn bát sủi cảo tròn trịa trước mặt, nhìn một lúc vẫn không biết cái nào mới có tiền xu bên trong."Ăn khác biết." Quý Đường cầm hai cốc nước đến đặt vào trước mặt mỗi người, ai ăn được sủi cảo tiền xu sẽ phải thả tiền xu vào cốc Oanh Oanh dùng đũa xiên một cái sủi cảo, cẩn thận cắn một miếng nhỏ, thấy không cắn phải thứ gì bèn cắn thêm một miếng to, cái sủi cảo này không có tiền tivi đã bắt đầu chiếu tiết mục Xuân Vãn, cô vừa ăn sủi cảo vừa liếc nhìn tivi, thật không ngờ lại trông thấy một người quen —— mặc đồ đỏ rực, tươi cười vừa hát vừa nhảy trên sân Oanh Oanh xem hết tiết mục của anh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Dù có là ông hoàng của dòng nhạc Rock And Roll thì lên Xuân Vãn vẫn phải xanh xanh đỏ đỏ, vui tươi rạng rỡ mới được."Cô lại ăn thêm một cái sủi cảo, chỉ là lần này trực tiếp cắn phải một thứ cứng ngắc, răng đau ê ẩm, sủi cảo cũng rơi xuống mặt Đường thò đầu lại nhìn, "Ồ, em ăn phải rồi."Bùi Oanh Oanh che miệng, nhìn nửa cái sủi cảo dính tiền xu dưới mặt bàn, cũng không biết là mình may mắn hay xui xẻo moi đồng tiền xu ra, ném vào trong cốc nước, "Xem ra năm sau nhất định em sẽ bình an."***Ăn tối xong, Bùi Oanh Oanh đi tắm. Cô đang tắm thì bất chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, cô giật mình đóng vòi nước, cẩn thận lắng nghe nhưng lại không thấy âm thanh gì nữa."Quý Đường?" Bùi Oanh Oanh quấn khăn tắm quanh người, hé cửa phòng tắm, hỏi, "Tiếng gì vậy anh?""Có người bắn pháo hoa, không sao đâu." Giọng Quý Đường mơ hồ, như từ một nơi rất xa vọng Oanh Oanh hơi nghi hoặc, nếu bắn pháo hoa thì phải nổ liên tục chứ? Nhưng cô vẫn đóng cửa lại, tiếp tục tắm cô tắm xong ra ngoài, bàn ăn đã được dọn sạch, Quý Đường ngồi ở phòng khách xem Xuân Oanh Oanh đi tới chọc khẽ vào tay đối phương, "Anh đi tắm đi, hôm nay nấu nhiều món như vậy, chắc là anh mệt lắm rồi."Quý Đường quay lại nhìn cô, chớp chớp mắt, "Em hôn tôi tôi mới đi."Bùi Oanh Oanh không đổi sắc mặt, "Anh tắm xong em mới hôn."Quý Đường lập tức đi vừa vào trong phòng tắm, Bùi Oanh Oanh liền vào phòng hôm trước, thừa dịp Quý Đường không để ý cô đã mua phong bao lì lấy 1000 tệ tiền mặt ra nhét vào trong phong bao, sau đó đặt xuống dưới gối của Quý Đường. Làm xong tất cả những việc này, cô lại quay ra phòng khách xem nay Quý Đường tắm rất lâu, lâu đến mức người dẫn chương trình trên tivi bắt đầu đếm ngược rồi mà anh vẫn chưa ra. Nếu không phải trong phòng tắm vẫn truyền tới tiếng nước chảy, Cô còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì."Quý Đường, anh xong chưa?" Bùi Oanh Oanh gọi to."Sắp rồi." Quý Đường đáp phút sau, Quý Đường mới ra khỏi phòng tắm. Hôm nay anh lại không mặc áo tắm mà mặc luôn quần áo ngủ, cả người bọc đến kín mít. Lúc bước ra còn hơi lảo Oanh Oanh bị hành động này của anh hấp dẫn, nghi ngờ hỏi "Anh sao thế?"Quý Đường ho khẽ, "Dép hơi trơn, không sao."Bùi Oanh Oanh đứng dậy tắt tivi, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói "Muộn lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi."Quý Đường đi theo sau cô, chờ khi ngồi xuống giường, cô đang định bảo anh lật gối của mình lên thì có một phong bao chìa tới trước Đường nói, "Năm mới vui vẻ."Bùi Oanh Oanh nhìn anh rồi nhận lấy phong bao. Phong bao kia rất mỏng, tựa như bên trong chỉ có một tờ giấy."Em cũng có phong bao cho anh, anh lật gối của anh lên đi."Quý Đường cười cười, sắc mặt anh trắng bệch, duy chỉ có lông mày là đen nhánh. Khi cười lên mang theo cảm giác trong suốt, "Thật sao?" Anh lật gối lên, thấy phong bao dưới gối thì ý cười trên mặt càng sâu, "Woa, tôi thích lắm."Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh tặng phong bao lì xì cho người khác, nghe Quý Đường nói thích, cô vô thức quay mặt đi, đổi chủ đề, "Muộn rồi, ngủ thôi."Cô nhét phong bao mà Quý Đường cho xuống dưới gối, thấy hành động của cô, anh cũng học theo, một lần nữa nhét phong bao của mình xuống Oanh Oanh nằm xuống giường, Quý Đường đi tắt phòng tối đen, không gian tĩnh lặng, như thể vạn vật đều đã chìm vào giấc Oanh Oanh nhận thấy Quý Đường lên giường, liền nói nhỏ "Ngày mai chúng ta ra ngoài nhé?""Được." Quý Đường nhẹ giọng đáp."Đi dạo công viên đi, biết đâu lại gặp các cụ ông đánh cờ." Cô Đường hửm một tiếng, "Trời lạnh thế này mà vẫn có người đánh cờ ngoài trời sao?"Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, "Có chứ." Hình như trước đây cô đã từng thấy rồi, nhưng lại không quá chắc chắn, nên lại bồi thêm một câu, "Chắc là có đấy."Nói xong, cô chống tay nhìn về phía Quý Đường. Vì xung quanh tối đen, cô không nhìn rõ được vẻ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy các đường nét mơ yên lặng nhìn đối phương một hồi mới nói "Ngày kia anh đi ngủ đông đi, ở cùng em nốt ngày mai nữa thôi là được.""Ừ." Quý Đường đồng Oanh Oanh tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, "Chờ khi anh qua kỳ ngủ đông, chúng ta phải bắt đầu tìm người tiếp theo, biết không?"Thật ra cô biết rất rõ mối quan hệ giữa mình và Quý Đường, những ngày bên nhau của họ chẳng khác nào que diêm trên tay, hiện tại mới quẹt lửa, nhưng cả cô và anh đều hiểu, que diêm này sắp cháy hết cũng sắp rời khỏi trần Đường yên lặng không trả lời vấn đề này của Oanh Oanh mím môi nằm xuống. Hai người không nói thêm điều biết qua bao lâu, cô vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng tiếng sột soạt vang lên, cô quay đầu lại liền thấy một bóng đen nhào về phía mình."Anh... làm gì thế?" Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường đột nhiên xán Đường hừ khẽ, "Em còn chưa hôn tôi đâu."Câu này nhẹ như bông, nghe qua chẳng khác nào đang làm tai Bùi Oanh Oanh dần đỏ lên, bàn tay đặt bên người khẽ nắm chặt, để mặc cho đối phương hôn biết do cô đã quá quen với thân nhiệt của Quý Đường, hay do anh dùng yêu thuật gì. Mà lúc này cô lại không cảm thấy cơ thể anh lạnh chút nào, thậm chí còn thấy nóng bừng như bị vây trong biển lửa. Ngọn lửa chui vào trong cơ thể cô, càng đốt càng nóng, nóng đến mức cô không tài nào suy nghĩ được bất cứ điều thở hổn hển, não bộ như đặc quánh lại. Vòng tay ôm lấy cổ Quý Đường, nức nở nỏi "Quý Đường... em khó chịu quá."Quý Đường hôn nhẹ lên trán cô, "Khó chịu ở đâu?"Bùi Oanh Oanh nhắm mắt, cất giọng lí nhí như muỗi kêu, "Ở chỗ... anh sờ vào."Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này của mình thế nào, chỉ biết hiện giờ Quý Đường đang chiếm lĩnh đầu óc ôm cổ anh, cảm nhận được cơn gió thổi qua đỉnh núi, cảm nhận được làn gió thổi qua rừng rậm. Nước mưa dịu dàng gột rửa con đường thẳng tắp, đồng thời cũng không bỏ qua những nơi từng bị gió thổi qua. Từng chút, từng chút một, gió qua mưa tới, cuối cùng ngọn lửa lại bùng lên cháy khi Bùi Oanh Oanh cho rằng kỵ sĩ sẽ băng qua vùng cấm địa, Quý Đường chợt dừng Oanh Oanh mở to đôi mắt sũng nước, hai má đỏ hồng như hoa dâm bụt sau cơn mưa, từ khoé mắt đến chân mày đều tràn ngập tình ý. Cô nhìn Quý Đường nằm đè trên người mình, vừa xấu hổ vừa khó hiểu gọi tên anh, "Quý Đường?"Đối phương không nói gì, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của lát sau, Quý Đường kéo chăn đắp kín người cô, thấp giọng nói "Ngủ thôi, muộn lắm rồi."Bùi Oanh Oanh tái mặt, cảm thấy như có một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu khiến cô hoàn toàn táo tỉnh lại. Cô cắn răng yên lặng, chật vật giấu mình trong áo của cô được Quý Đường nhét vào trong chăn, cô vươn tay túm lấy, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên, tự mình mò mẫm mặc quần áo trong bóng chương 106.
tôi đoạt bảy người bạn trai của chị gái