Edit: THẦN NỮ Beta:Miêu Nhi Tuy rằng lúc nãy Cố Mặc Lâm có loại xúc động muốn nâng nữ chủ dậy, nhưng chưa được bao lâu hắn liền quên mất cái người tên Lâm Ngọc Nhi kia, chủ yếu nguyên do là bởi vì Hạ Noãn Noãn ở chỗ này , nếu không hắn vừa nãy nhất định sẽ kết duyên với nữ chủ!
Truyện: Yêu thầm tiền bối.Thể loại: Vườn trường, sinh tử văn (đàn ông có thể mang thai), có yếu tố ngược.- đọc truyện [YOONMIN🐱🐥]YÊU THẦM TIỀN BỐI được đăng bởi Huynnie_thv_jiminie
Hán Việt: Đại lão cân tha đích tiểu tiên nữ nhất khởi trọng sinh lạp. Tác giả: Kiêm Gia Thâm Thâm. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: 88, yêu nhau [ Sở Hàm thiên ] Thời gian đổi mới: 19-04-2022. Cảm ơn: 231 lần. Thể loại: Nguyên sang , Ngôn tình , Hiện đại , HE , Tình cảm
Nữ Tôn; Trùng Sinh; Võng Du; Xuyên Việt; Nguyên Thủy; Tương Lai; Khác; Diễn đàn; Đăng nhập / Đăng ký . Đại Lão Cùng Hắn Tiểu Tiên Nữ Cùng Nhau Sống Lại Rồi Chương 27 : Yêu sớm. Người đăng: SnowHoney . Ngày đăng: 15:02 25-07-2021. Chương trước Chương tiếp .
Kiếm tiền tại diễn đàn Ngôn Tình [Convert] Phi Đến Tai Bay Vạ Gió - Giang Tiểu Hồ Thảo luận trong ' Đã Hoàn ' bắt đầu bởi Land of Oblivion , 19 Tháng tám 2022 .
Thành chủ Cát Nguyên chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tay không nén được rung rung, hắn bắt đầu suy nghĩ, mà nữ nhi của hắn không rên một tiếng đứng kia, hoàn toàn không có vẻ bừa bãi như ngày thường. Thành chủ nghĩ ngợi, nên làm gì bây giờ, bọn họ nên làm gì bây giờ!
hGM7DA. Cùng đọc truyện Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá của tác giả Xuân Đao Hàn tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại việt Xuyên thành hiệu bá đích tiểu tiên nữ*Thể loại Hiện đại, cổ xuyên kim, kiếp trước kiếp này, thanh xuân vườn trường, sủng, ngọt, HESố chương 98 chương + 11 NTNhân vật chính Thích Ánh, Quý NhượngEdit SimiBeta SimiBìa Simi* Tên của truyện hiện tại đã được bên biên tập đổi thành Tiểu tiên nữ của lão đại tên Hán Việt Xuyên thành đại lão đích tiểu tiên nữ, nhưng bên mình vẫn giữ nguyên không đổi tên này trước, Thích Ánh lọt vào tay của thổ phỉ, trong lúc tuyệt vọng được tướng quân cứu thoát, đem lòng ái mộ mà trở thành tiểu thiếp của đời chinh chiến trăm trận trăm thắng, nhưng cuối cùng vẫn là da ngựa bọc thây, tướng quân lấy cái chết anh dũng nhất qua đời trên sa quân chết, tiểu thiếp cũng treo cổ bồi lại lần nữa, nàng lại là một Thích Ánh 17 tuổi không thể nghe không thể nữ không nghe thấy âm thanh, không thể cất tiếng nói, nhưng ánh mắt lại đẹp như ánh trăng, tính tình dịu dàng không thể tưởng tượng một ngày, cô nhìn thấy một thiếu niên bất lương đang đánh chính là tướng quân của cô.*[Giáo bá vừa lạnh lùng vừa hung dữ] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng]*Quý Nhượng đánh Ánh Tướng quân đang thay trời hành đạo!Quý Nhượng thu phí bảo Ánh Tướng quân đang cướp của người giàu chia cho người nghèo!Quý Nhượng vây chặn cô vào góc Ánh …Mình cũng không biết tướng quân đang làm gì nữa.*“Chết tiệt, Quý Nhượng con mẹ nó mày đánh nhau còn mang theo người nhà, mày đang xem thường lão tử này phải không?”“Không, tao chỉ muốn cho tiểu tiên nữ của tao thấy tao trừ bạo yên dân như thế nào thôi.”*Mọi người đều sợ Quý Nhượng, sợ anh âm ngoan, sợ anh nhiều ai yêu Quý Nhượng, nhưng Thích Ánh yêu anh.*[Nữ chính vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên không thể nói và bị ảnh hưởng đến thính lực, sau này sẽ được chữa khỏi][Nam chính là tướng quân đầu thai, cùng một linh hồn]
Hán việt Xuyên thành hiệu bá đích tiểu tiên nữ*. * Hiện tại bên biên tập của tác giả đã đổi tên truyện thành Tiểu tiên nữ của lão đại tên Hán Việt Xuyên thành đại lão đích tiểu tiên nữ, nhưng mình vẫn sẽ để nguyên tên ban đầu nhé. Trước khi sinh Thích Ánh bất hạnh lọt vào hang ổ của bọn thổ phỉ, được tướng quân cứu thoát, thuận theo trở thành tiểu thiếp của hắn. Tướng quân chinh chiến khắp bắc nam, chiến công lừng lẫy, nhưng cuối cùng vẫn bỏ mạng nơi sa trường. Tiểu thiếp treo cổ tự vẫn, đi theo tướng quân. Sau khi tỉnh lại, nàng liền trở thành Thích Ánh 17 tuổi câm điếc. Thiếu nữ không nghe thấy âm thanh, không thể cất tiếng nói, nhưng ánh mắt lại đẹp như ánh trăng, tính tình dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Có một ngày, cô nhìn thấy một thiếu niên bất lương đang đánh nhau. Đó chính là tướng quân của cô. * [Giáo bá vừa lạnh lùng vừa hung dữ] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng] * Quý Nhượng đánh nhau. Thích Ánh Tướng quân đang thay trời hành đạo! Quý Nhượng thu phí bảo hộ. Thích Ánh Tướng quân đang cướp của người giàu chia cho người nghèo! Quý Nhượng vây chặn cô vào góc tường. Thích Ánh …Mình cũng không biết tướng quân đang làm gì nữa. * “Chết tiệt, Quý Nhượng con mẹ nó mày đánh nhau còn mang theo người nhà, mày đang xem thường lão tử này phải không?” “Không, tao chỉ muốn cho tiểu tiên nữ của tao thấy tao trừ bạo yên dân như thế nào thôi.” * Mọi người đều sợ Quý Nhượng, sợ anh âm ngoan, sợ anh nhiều tiền. Không ai yêu Quý Nhượng, nhưng Thích Ánh yêu anh. * [Nữ chính vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên không thể nói và bị ảnh hưởng đến thính lực, sau này sẽ được chữa khỏi] [Nam chính là tướng quân đầu thai, cùng một linh hồn] Editor Simi.
Văn án Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu thoát khỏi hang ổ của bọn thổ phỉ, trở thành tiểu thiếp của tướng quân. Tướng quân bách chiến bách thắng lừng lẫy truyền xa, cuối cùng chết trận nơi sa trường. Tiểu thiếp treo cổ tự vẫn, đi theo tướng quân. Sau khi tỉnh lại, nàng liền trở thành Thích Ánh 17 tuổi câm điếc. Thiếu nữ không nghe thấy âm thanh, không thể cất tiếng nói, nhưng ánh mắt lại đẹp như ánh trăng, tính tình dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Có một ngày, cô nhìn thấy một thiếu niên bất lương đang đánh nhau. Đó chính là tướng quân của cô. [Giáo bá vừa lạnh lùng vừa hung dữ] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng] Quý Nhượng đánh nhau. Thích Ánh Tướng quân đang thay trời hành đạo! Quý Nhượng thu phí bảo hộ. Thích Ánh Tướng quân đang cướp của người giàu chia cho người nghèo! Quý Nhượng vây chặn cô vào góc tường. Thích Ánh …Mình cũng không biết tướng quân đang làm gì nữa. “Chết tiệt, Quý Nhượng con mẹ nó mày đánh nhau còn mang theo người nhà, mày đang xem thường lão tử này phải không?” “Không, tao chỉ muốn cho tiểu tiên nữ của tao thấy tao trừ bạo yên dân như thế nào thôi.” Mọi người đều sợ Quý Nhượng, sợ anh âm ngoan, sợ anh nhiều tiền. Không ai yêu Quý Nhượng, nhưng Thích Ánh yêu anh. [Nữ chính vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên không thể nói và bị ảnh hưởng đến thính lực, sau này sẽ được chữa khỏi] [Nam chính là tướng quân đầu thai, cùng một linh hồn.] Ban đầu mình bị hấp dẫn bởi văn án của tác giả nên chờ nhà bạn Similovecat edit. Sau khi đọc thử liền kết luôn, không chờ được mà mò bản convert để đọc. Chương đầu truyện là câu Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là không có tướng quân. Chỉ một câu nói lại khiến lòng người nhói đau. Nữ chính là Thích Ánh, như trên văn án đã nói rõ. Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu khỏi hang thổ phỉ. Cho đến sau này tướng quân tử trận sa trường liền treo cổ. Khi tỉnh lại đã trở thành thiếu nữ Thích Ánh không thể nói, lại không thể nghe. Tính tình Thích Ánh rất mềm mại, dịu dàng lại ngoan ngoãn, cô an tĩnh nhưng không phải thuộc kiểu ngây thơ không biết gì. Mình cực thích kiểu nữ chính như vậy. Thích Ánh luôn cười với mọi người, ngoan ngoãn đến lạ thường nhưng người ta có thể dễ dàng nhận ra rằng nụ cười cô dành cho Quý Nhượng hoàn toàn khác, đó là nụ cười chỉ dành riêng cho Quý Nhượng. Như tác giả nói, không có việc thế thân, nam chính Quý Nhượng là chuyển thế của tướng quân, có lẽ vì thế mà ngay từ đầu Thích Ánh đã không sợ anh mặc cho anh có hù dọa, tỏ ra hung dữ đến mức nào thì Thích Ánh vẫn cứ đối xử với anh như vậy. Không hề vì lời đồn hay cho dù chứng kiến cảnh anh đánh nhau thì cô vẫn tin rằng anh không làm điều xấu. Thích Ánh là học sinh giỏi, còn Quý Nhượng lại là học tra. Motip này thì có lẽ quá quen với mọi người rồi. Điều mà mình thích ở truyện này đó là Quý Nhượng từ học tra đã phấn đấu trở nên giỏi hơn để xứng với Thích Ánh hơn. Trước khi đọc bộ này mình đã đọc một bộ cũng thanh xuân vườn trường thế này, cũng là nữ học bá, nam học tra nhưng đã drop từ nửa đầu vì thấy nam chính vẫn luôn quấy rầy việc học của nữ chính. Không biết mọi người cảm thấy thế nào, cũng có lẽ vì gu của mỗi người mỗi khác nên mình không ưng bộ đó và đã drop. Mình cũng không biết sau này nam chính có thay đổi hay không nữa. Thích Ánh cực kỳ bảo vệ và giữ gìn Quý Nhượng. Như khi vừa mới nghe được, cô nghe thấy học sinh bàn tán về thành tích của Quý Nhượng, nói thành tích của anh tăng lên là do gian lận thì cô đã hung hăng xô người đó. Nói ra ai có thể tin một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại có thể đánh nhau cơ chứ. Hay như khi đối diện với người đánh Quý Nhượng thì Thích Ánh lại dùng thân hình bé nhỏ để che chở cho anh. Trong truyện có nói đến nguyên nhân tại sao Quý Nhượng lại trở nên ngang tàng và bất hảo như vậy. Nguyên do nằm ở gia đình, bắt nguồn từ những người được gọi là thân nhân ấy. Mâu thuẫn giữa Quý Nhượng và gia đình cũng sẽ không hòa hợp. Như trong truyện tác giả đã nói, sẽ không có tẩy trắng. Mối quan hệ với gia đình sẽ không hòa hợp, Quý Nhượng trở nên tốt hơn chỉ vì một mình Thích Ánh mà thôi. Trong truyện luôn có những đoạn nhỏ, một vài chi tiết khiến mình rất cảm động. Thiếu nữ trước mắt bình tĩnh nhìn anh, nét mặt nghiêm túc nhìn anh. Một lúc lâu, bàn tay nhỏ của cô ôm lấy mặt anh, lòng bàn tay mềm mại lướt qua khóe mắt, cúi đầu hôn mắt anh. Nụ hôn đó rất ôn nhu, tựa như muốn đem toàn bộ tình yêu cùng tấm lòng đều trao cho anh. Anh nghe thấy một âm thanh mềm mại, dịu dàng mà run rẩy "Tớ không đi." Ngay cả khi cả thế giới này đứng đối lập với cậu thì tớ sẽ vĩnh viễn đứng bên cậu. Các đoạn trích mình tự chém từ bản convert, nếu có gì sai thì mong các bạn bỏ qua. Có thể ở đây mình chưa diễn đạt hết và toàn vẹn tính cách của Thích Ánh nên có lẽ sẽ có nhiều bạn chưa hiểu rõ tính của Thích Ánh nhưng mình đảm bảo, khi đọc rồi bạn sẽ thích Thích Ánh ngay thôi. Còn về phần Quý Nhượng thì lại có nhiều điều đáng nói hơn. Bạn đừng nghĩ Quý Nhượng lạnh lùng, âm ngoan nhưng khi đứng trước người con gái mình thì thì chỉ là một chàng trai mười bảy tuổi bình thường mà thôi. Sẽ xé sách, vò mềm rồi đưa cho Thích Ánh lau nước mắt, sẽ lợi dụng Thích Ánh không nghe được mà trêu chọc cô để rồi biết rằng cô nghe được thì cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mất uy phong của lão đại. Quý Nhượng cũng sẽ xấu hổ vì thành tích của mình trước Thích Ánh, vì muốn hai cái tên trên bảng điểm gần nhau hơn mà quyết tâm cải tà quy chánh, trở thành học sinh ngoan. Cũng sẽ như con nít, mỗi khi thành tích nâng cao sẽ tìm Thích Ánh đòi giấy khen. Và anh cũng sẽ lo sợ vì vết nhơ của bản thân mà sợ Thích Ánh rời bỏ mình. Lão đại mang tiếng âm ngoan, người người đều sợ lại chỉ vì câu nói của người khác, lo sợ Thích Ánh sẽ bỏ mình mà đi. "Bọn họ đều ghét tôi." Anh run run nói, mặt chôn ở cổ cô, thanh âm nhẹ như vỡ tan "Bọn họ đều cảm thấy hắn ta đúng, bọn họ đều cảm thấy tôi sai. Là tôi không hiểu chuyện, không hiểu được hy sinh vinh quang vì chính nghĩa trong miệng bọn họ. Tất cả mọi người đều tán dương, còn cậu? Có phải cậu cũng cảm thấy tôi sai? Nếu cậu biết. . ." Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng lại mang theo giãy dụa tuyệt vọng "Có phải cậu cũng sẽ bỏ đi không?" Nói cho cùng Quý Nhượng vẫn chỉ là chàng trai mười bảy tuổi bị tổn thương bởi người được gọi là thân nhân mà thôi. Nhưng may thay, Thích Ánh đã đến, mang lại cuộc sống đầy sắc màu cho anh, mang lại hơn ấm cùng tình yêu thương cho anh. Riêng mình cảm thấy Thích Ánh bỏ ra cho Quý Nhượng rất nhiều và Quý Nhượng cũng vậy. “Quý Nhượng khựng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói "Tao nỗ lực như vậy, cho tới bây giờ đều không phải vì thi đại học." Mà là vì cô. Không phải tao muốn học đại học, nhưng là muốn cùng cô học đại học mà thôi. Cuộc sống của Quý Nhượng nếu không có Thích Ánh sẽ chỉ là một mảnh hoang vu mà thôi. Một mảnh hoang vu vì thương tổn gia đình. Tình cảm Quý Nhượng dành cho Thích Ánh là không ai có thể ức hiếp cô, tổn hại cô cho dù đó là bản thân mình thì cũng không được phép làm vậy. “Quý Nhượng có chút buồn bực, cầm bút vẽ lung tung trên tập ngữ văn, buồn bã nói "Dù sao cũng không được, lão tử không thể làm hư cô ấy." Cô ngoan như vậy, so ánh trăng còn thuần khiết hơn, một đường trong sạch mà lớn lên, trên người không có một chỗ nào để lên án. Không thể bởi vì anh mà có vết nhơ. Anh không thể để cho người khác khi bàn luận về cô, dùng ngữ khí thất vọng nói đó chính là nữ sinh cùng thiếu niên bất lương yêu sớm. Anh luyến tiếc.” Đây cũng là một điểm khác khiến mình càng thích Quý Nhượng hơn. Truyện cũng có nhiều nhân vật phụ rất thú vị như người cậu rất mực thương Thích Ánh, như người mợ miệng tuy cằn nhằn nhưng tâm mềm như đậu hủ, lại như cậu em họ Du Trạch của Thích Ánh. Cậu nhóc hay đánh nhau đấy, còn muốn cướp danh hiệu giáo bá của Qúy Nhượng nữa nhưng rất thương chị mình. Lại như cô bạn Nhạc Lê ngồi cùng bàn với Thích Ánh, ngay từ đầu đã không kỳ thị Thích Ánh vì cô không nghe thấy cũng không thể nói. Lại như đám đàn em của lão đại, từ khi lão đại biết quay đầu là bờ, trở thành học sinh ngoan thì hiểu chuyện hơn, không lôi kéo lão đại đánh nhau nữa. Lại như bạn học đứng đầu khối Ngô Duệ rất đáng yêu, bổ túc cho lão đại cũng rất nghiêm khắc. Lại nói, trong truyện có chi tiết này rất đáng yêu. Khi Thích Ánh bị nhóm con gái ức hiếp, Qúy Nhượng không đánh con gái nhưng lại ép bọ họ làm bài tập, không những phải làm xong mà còn phải làm đúng. Sau này lão đại quyết tâm học tập thì lại ép bọn đàn em cũng học tập theo. Từ đó học tra của cả trường lại càng sợ lão đại hơn. Sau kì thi thành tích của ai tiến bộ ít nhất sẽ phải gặp riêng lão đại. Khi biết Thích Ánh nhận được thư tỏ tình thì lão đại đã giận dữ, không cho Thích Ánh yêu sớm. Từ đó về sau cả trường loan tin lão đại không cho yêu sớm. Mình thì chỉ review tới đây thôi, bởi vì tác giả còn đang viết nên mình cũng không biết sau này truyện sẽ diễn tiếp thế nào nhưng cho tới chương hiện tại thì mình vẫn cảm thấy đây là một bộ truyện hay. Đây là bộ truyện thứ hai sau bộ "Hết thảy mộng đẹp đều dành cho anh" của Mạch Ngôn Xuyên mà mình hóng từng chương convert thế này. Nhiệt liệt đề cử nhe. Bài review quá dài, cảm ơn các bạn đã đọc! Review bởi Thanh Đăng - fb/hoinhieuchu *** Tám tháng nghỉ hè, hải thành nhiệt giống như cái đại lồng hấp, xuất môn năm phút đồng hồ liền có thể bị chưng thục kia loại. Loại này thời tiết, ước hội trừ bỏ tại điều hòa bên trong, đi đâu đều là tra tấn. Quý Nhượng năm trước liền đem trước kia trụ kia căn hộ bán, dùng để tân trang B thị tứ hợp viện, hiện tại ở tại bờ biển biệt thự. Biệt thự cái chìa khóa cùng gác cổng đều cho Thích Ánh một bộ. Có Du Trình tại, hắn liền tính tưởng mỗi ngày cùng Thích Ánh nị oai cũng không cơ hội, mỗi lần đi dưới lầu tiếp nàng ước hội, Du Trình đều sẽ đặc mà tiếp đón "Sớm một chút đưa Ánh Ánh trở về a." Tuy rằng hắn tiếp nạp cái này tiểu tử, nhưng cũng không đại biểu hắn nguyện ý như vậy đã sớm đem ngoại sanh nữ giao trên tay hắn. Nhìn Quý Nhượng ánh mắt kia, đề phòng cướp dường như. Tại càng ngày càng nóng thời tiết trung, rất khoái nghênh đón Quý Nhượng hai mươi tuổi sinh nhật. Khuất Đại Tráng sớm liền gọi điện thoại lại đây, hưng phấn mà hỏi hắn muốn hay không bốn phía xử lý một hồi làm cái party gì gì đó, Quý Nhượng không lưu tình chút nào mà cự tuyệt hắn. Thiên nhiệt thành cẩu, chỉ tưởng nằm. Hắn chỉ tưởng ôm nàng tiểu bảo bối nằm ở sô pha thượng nhìn xem tv chơi game, Tĩnh Tĩnh hưởng thụ hai mươi tuổi Thời Quang. Sinh nhật trước một đêm, hắn xuất môn đêm chạy, tính toán chạy hoàn về nhà sau đó hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai liền đi tiếp hắn tiểu bảo bối lại đây bồi hắn sinh nhật. Cảnh giáo đối thể năng yêu cầu rất cao, hắn có thể khoa khoa lấy đệ nhất, đắc lực với nghiêm với kiềm chế bản thân, đêm chạy thần chạy đều là hằng ngày, hiện tại ở tại bờ biển, dọc theo bờ cát chạy bộ, cũng đĩnh hưởng thụ. Chờ hắn chạy hoàn trở lại gia, đã là nửa đêm hơn mười một giờ. Mời các bạn đón đọc Tiểu Tiên Nữ Của Đại Ca Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá của tác giả Xuân Đao Hàn.
[Dịch giả [ án [Thanh xuân vườn trường ngọt sủng]Kiếp trước Ánh được tướng quân cứu ra từ trong ổ của thổ phỉ, thành tiểu thiếp của tướng quân bách chiến bách thắng nổi danh thiên hạ, cuối cùng chiến tử sa trường, tiểu thiếp thắt cổ tự vẫn, đi theo tướng khi tỉnh lại, trở thành thiếu nữ Thích Ánh câm điếc, mười bảy tuổi, thiếu nữ không nghe thấy cũng không thể nói, nhưng đôi mắt đẹp như trăng sáng, tính tình cực kì dịu một hôm, cô gặp được thiếu niên lạnh lùng mà mọi người đều kiêng kỵ, đó là tướng quân của cô.[Đại ca vừa lạnh lùng vừa hung dữ trong trường] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại]Quý Nhượng trong mắt người khác Xấu tính! Có tiền! Không thể chọc!Quý Nhượng trong mắt Thích Ánh Tướng quân là đang thay trời hành đạo! Tướng quân là cướp giàu giúp nghèo! Tướng quân siêu cừ luôn!Quý Nhượng ấn cô lên tườngThích Ánh Nam sinh ấn nữ sinh lên tường chính là muốn hôn cô, moah~!Quý Nhượng???“Con mẹ nó, Quý Nhượng ra ngoài lăn lộn còn mang theo người nhà, không coi lão tử ra gì phải không?”“Không, chỉ là muốn tiểu tiên nữ của tôi nhìn rõ tôi diệt ác giúp tốt thế nào thôi.”Người người đều sợ Quý Nhượng, không ai yêu Quý Nhượng, Thích Ánh yêu hắn.[Nữ chính vì sự cố mất đi khả năng nghe nói, sau này mới hồi phục][Nam chính là tướng quân chuyển kiếp, cùng một linh hồn, không phải thế thân]
Sau khi tan học, hiếm khi An Tĩnh ở lại không về. Cô đợi Trần Thuật ở cổng trường, nhưng đợi mãi cũng không thấy cậu đâu, gọi điện thoại cậu cũng không nghe đứng ở cổng trường một lát, có lẽ cậu đang chơi bóng rổ với đám Châu Tề, cô không muốn làm phiền cậu, nhưng một mình đứng đó cũng chán nên liền đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó, nhân tiện mua một hộp sữa chua uống và một chai ra khỏi trường sẽ đi qua cửa hàng tiện lợi, vì thế cô ngồi đợi ở đó một lúc, làm bài tập, ôn lại bài bài cũng đã làm gần xong rồi, họ vẫn chưa ra, điện thoại cũng không nghe Tĩnh cất điện thoại đi, một tay chống phong cảnh bên ngoài qua cửa kính trong suốt một lúc, cô cất bài tập vào cặp sách, sau đó đeo cặp ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi qua diện có một con ngõ nhỏ rất hẹp, hai bên tường tô vẽ linh tinh đủ loại màu sắc, mỗi bức vẽ đều không giống nhau, thể hiện cá tính, cái tôi rất rõ. Cô vừa đi vừa xem, đưa tay sờ lên lưng vang lên tiếng bước chân, cô quay hai gã con trai mặc đồng phục trường trung cấp nghề đi về phía cô, một tên béo và một tên gầy, trên mặt là nụ cười không mấy tử tế, họ nheo mắt lại, càng ngày càng tiến sát lại gần Tĩnh giật mình, bước chân bất giác lùi béo trục béo tròn cưới híp mắt lại trông rất gian, hắn nói "Em gái, sao lại ở đây một mình thế."An Tĩnh nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh "Đợi bạn."Cô muốn nói đang đợi bạn, chứng tỏ cô không đi một mình, có bạn đi cùng, lát nữa sẽ có người tới, muốn dọa hai tên này để bọn chúng không dám làm không ngờ hai tên này không sợ, lại còn hống hách nói "Vậy thì bọn này đứng chờ cũng cô em, được không?" Tên gầy như que củi lại còn sờ cằm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng đê Tĩnh cảm thấy khó chịu, không đáp lại lời chúng nói, đi vòng qua bên cạnh. Nhưng nào ngờ tên béo bước lên chắn đường chợt dừng bước, ánh mắt hoảng loạn."Đi cái gì?" Tên béo cao tương đương với cô, nhưng người hắn thì to gấp mấy lần cô, to béo vạm vỡ, khuôn mặt vô cùng hung dữ, "Cô em, có tiền không cho bọn này mượn một ít."Chỗ này có chút vắng người. Hơn nữa bây giờ đã rất muộn rồi, phần lớn học sinh đều đã về hết, trong đầu An Tĩnh liền vang lên tiếng chuông cảnh giác, cô căng thẳng nắm chặt tay lại, may mà bọn chúng chỉ đòi tiền, chuyện này đơn giản, cô cúi đầu lục tìm trong cặp tên đó liền đứng bên cạnh quan sát cô, chốc chốc lại quay sang nhìn gái này nhìn có vẻ là kiểu con gái vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối. Da dẻ trắng trẻo, lại còn rất xinh đẹp. Chắc chắn là dễ ăn hiếp, không biết chừng nhà còn rất giàu Tĩnh cố gắng để tay mình không rung tìm thấy ví tiền, lục tìm tiền bên trong. cô chỉ mang một trăm tệ, nhưng lúc nãy vừa mới vào cửa hàng tiện lợi mua đồ nên chỉ còn tiền lẻ. Cô mím môi, cẩn thận đưa tiền cho bọn béo vừa nhìn thấy tiền đã cau mày lại, đưa tay giật lấy, đếm xem bao nhiêu. Sau đó hắn nhổ nước bọt, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn "Ít thế này thôi à?"An Tĩnh làm mặt lạnh, bình tĩnh nói " Hết rồi."Cô đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị bỏ đi một lần nào ngờ vừa mới nhấc chân đi được hai bước thì bị tay gầy kéo lấy cổ tay, quăng thẳng lên tường, trong lúc đó chân cô bị vấp vào hòn đá, không đứng vững chỉ thấy chân đau gầy chửi tục một câu "Kiêu cái gì mà kiêu, đám học sinh ngoan chúng mày coi thường bọn tao à? Có phải trên người vẫn còn giấu tiền không chịu bỏ ra không hả?"An Tĩnh cố nén đau, tay chống tường, cau mày nói "Tôi thật sự hết tiền rồi."Rõ ràng bọn chúng không tin, tưởng rằng cô vẫn còn giấu và tên béo nháy mắt với nhau, tên béo gật đầu, bỗng chốc hiểu ý nhau, hắn chầm chậm đi lên phía trước, xoa xoa hai tay vào nhau, khuôn mặt vô cùng đê Tĩnh mặt mày tái nhợt, mồ hôi túa ra lầm tấm trên sắp không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, cô cắn chặt môi, tay của tên béo kia sắp chạm vào quần áo của cô rồi, đúng lúc An Tĩnh không kìm được nhắm mắt định hét lên thì...Có người túm lấy vai của tên béo đau quá chửi rủa một tiếng, sầm mặt quay người lại, đang định xem đằng sau là ai. Nhưng chưa đợi hắn nhìn rõ mặt, chỉ thấy bóng người thoáng qua, tung một cú đấm rất mạnh vào mặt hắn, hắn liền thấy đau điếng, theo lực của cú đấm, hắn văng ra cơn gió thổi qua mặt cô, tốc độ vô cùng Tĩnh lấy tay che miệng, trợn tròn mắt Thuật lúc này đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy tức giận, ánh mắt hung dữ, có điều cậu không nhìn cô, chậm rãi ngồi xuống trước mặt tên béo kia, hạ thấp giọng khàn khàn nói "Cái tay nào của mày chạm vào người cô ấy?"Tên gầy còn lại ngớ người, đột nhiên chui ở đau ra một tên vừa cao vừa to, lại mạnh tay như vậy chỉ một cú đấm đã hạ gục thằng liên tục lùi lại, chân run lẩy bẩy, muốn bỏ chạy nhưng lại bị ngưới đứng sau chắn Tề nheo mắt "Chán sống rồi à, bạn gái người ta cũng dám động vào."Mẹ kiếp, gặp rắc rối rồi. Tên gầy nhanh nhẹn liếc nhìn đường, vừa chầm chậm dịch sang bên cạnh, vừa nhận lỗi "Không dám nữa, không dám nữa." Vừa tìm thấy cơ hội là hắn lập tức bỏ Tề cau mày "Thằng khốn này, chạy cũng nhanh thật đấy."Tên béo thấy Trần Thuật mặt mày hung dữ, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tay mình, chỉ thấy lạnh gáy, mặt đau gần chết, mũi cũng bị đánh chảy máu, máu nhỏ xuống quần áo, nhuộm đỏ một đồng bọn cậu ta cũng tới, đồng bọn của mình thì chạy mất rồi, hắn khóc lóc nhăn nhó, vội vàng xua tay "Chưa chạm, chưa chạm, chưa chạm thật mà."Trần Thuật đã giận đến hoàn toàn mất hết lý trí, cậu nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ lời hắn nói, cậu xắn tay áo, chuẩn bị đánh tiếp thì nghe thấy phía sau có người gọi."Trần Thuật!"Trần Thuật khựng lại, đứng ngay tại nói vừa nũng nịu vừa nức nở bóp nghẹt trái tim cậu, cậu khẽ nghiêng Tĩnh vội nói "Hắn chưa chạm vào em thật."Cảnh tượng trước mắt quá bạo lực, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thuật khi đánh nhau. Bình thường cậu đều tỏ ravẻ uể oải lười nhác, hoặc là chơi bóng rổ, hoặc là chơi game, Trần Thuật như thế này có chút xa không muốn sự việc trở nên nghiêm trọng béo vừa nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, bộ dạng lấy lòng đó rất xấu đến nỗi không ai muốn Thuật cố gắng kìm chế bàn tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng bẩn thỉu thảm hại của tên béo, giống như đang nhìn một đống rác vậy. Làn môi mỏng khẽ mở ra, thốt ra một từ hết sức ngắn gọn "Cút."Tên béo run rẩy đứng dậy, bỏ chạy thục Thuật hít một hơi thật sâu, tim bỗng đập loạn lên. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, một màu xanh mắt lại, cậu không dám nghĩ, nếu lúc nãy không tới, An Tĩnh sẽ như thế nào, lúc ấy, khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, phát hiện cô bị hai tên ngu ngốc đó áp sát vào chân tường, nỗi tức giận không thể kìm nén được bùng lên trong lòng Tĩnh nhìn lưng Trần Thuật, rất lo lắng. Cô cau mày, cố chịu đau, cẩn thận bước lên, từ từ nắm lấy tay cậu. Bàn tay của cậu cứng đờ, cô khẽ gọi "Trần Thuật!"Tay Trần Thuật động đậy, cậu quay người lại, nhíu mày nhìn cô, không nói ngía cô từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương ở đâu, quần áo cũng không xộc xệch, cậu mới thở phào "Em không sao chứ?"Vừa nghe thấy câu nói này, An Tĩnh liền cảm thấy cay cay sống giác căng thẳng khi bị bắt nạt trước đó tan biến, chỉ còn cảm giác chua xót trào dâng trong lòng. Lúc này trong lòng cô chỉ toàn là ấm ức, nhớ nhung, sợ hãi. Cô cúi đầu, mãi không nói Thuật rất lo cho cô, cô đứng im không nhúc lúc cậu muốn nâng mặt cô lên, không ngờ, An Tĩnh chợt lao vào ngực cậu, Trần Thuật dang hai tay để mặc cho cô ôm, có chút chần chừ và lúng túng không biết phải làm thế trong vòng tay cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói "Em sợ chết đi được."Nước mắt cô tuôn trào, thật sự rất sợ, từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, đừng tưởng lúc nãy mặt cô không đổi sắc, nói năng bình tĩnh, thực ra trong lòng cô sợ chết đi biệt là trước mặt Trần Thuật, trong lòng cô không kìm nén được nỗi ấm ức muốn giải tỏa với cậu, may mà cậu đã tới, cuối cùng cũng đợi được cậu Thuật ôm cô thật thể trong vòng tay cậu đang run rẩy, xót xa trong lòng, chỉ hận bản thân không thể xuất hiện sớm hơn."Em không sao thật chứ?" Cậu không biết nói thế nào, hoặc có lẽ là không biết hỏi thế nào, cậu chỉ sợ cô bị tổn thương mà không nói ra."Bọn chúng không động vào đâu chứ?"An Tĩnh rời khỏi vòng tay của cậu. Khóe mắt vẫn còn đẫm lệ, đỏ hoe, khuôn mặt nhợt nhạt. Đôi mắt long lanh nước, tóc lòa xòa xung quanh, có mấy sợ rũ bên tai. Dáng vẻ trông vô cùng đáng thương vô tội, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác xót lắc đầu "Không, bọn chúng chỉ đòi tiền thôi."Trần Thuật sững người, thì ra không phải sàm sỡ. Làm cậu giật cả sau cậu nhíu mày "Đòi tiền thì em cho bọn chúng đi, ngoan cố làm gì?"An Tĩnh thấy hơi oan "Em đưa rồi mà, em đã đưa hết tiền trên người cho chúng rồi, chỉ có điều quá ít, bọn chúng không tin."Cô cúi đầu lau nước mắt, lại khịt khịt mũi như làm sai chuyện gì bị người khác giáo huấn Thuật im lặng giây lát rồi lại nói "Thế muộn như vậy rồi sao em còn chưa về nhà?"An Tĩnh mím môi, mềm giọng nói "Đợi anh mà."Trần Thuật càng cau mày chặt hơn "Đợi anh làm gì?"An Tĩnh im lặng liếc nhìn cậu một cái rồi nói rất yếu ớt "Hôm nay chẳng phải là thứ Sáu sao?"Trần Thuật liền im bặt, tuần này cậu chơi bóng rổ nhiều tới mức sắp quên mất hôm nay là thứ mấy rồi. Cậu nghĩ tới điều gì đó lại tỏ ra hung dữ nói "Thế tại sao em không gọi điện thoại cho anh?"Cậu không bao giờ không nhận điện thoại của cô, chỉ cần gọi điện là sẽ tới ngay, sao cô không gọi?"Em gọi rồi, nhưng anh..." An Tĩnh nhìn cậu, khuôn mặt đầy ấm ức "Nhưng anh không nghe, em biết làm thế nào?"Trần Thuật nghe thấy vậy sững người, cậu vội móc điện thoại trong túi ra xem, quả thực có mấy cuộc gọi nhỡ. Lúc ấy cậu để chế độ im lặng nên không nghe Thuật ngượng nghịu sờ chóp mũi, muốn tát cho mình một này trong lòng cậu toàn là hối hận, tự trách bản thân, tại sao lại để chế độ im lặng cơ chứ, rốt cuộc bóng rổ có gì hay cơ Thuật khống chế bản thân, nói với giọng phức tạp "Xin lỗi em, là anh không tốt."An Tĩnh lắc đầu, cô lại lao vào lòng cậu, ôm chặt eo cậu, mùi hương đã lâu không được ngửi thấy dâng đầy trong mũi cô, thơm thơm mát mát, cô hạ giọng thì thầm "Trần Thuật."Trần Thuật ôm chặt cô, nói "Ừ, anh đây."Chỉ mấy tiếng đơn giản như vậy mà lại khiến cô muốn một tuần họ giận dỗi, không nói chuyện hẳn hoi với nhau, cô thật sự rất buồn. Từ trước tới nay chưa bao giờ buồn như vậy, trong lòng cảm thấy trống trải, trong giờ học cũng nhớ cậu, về nhà cũng nhớ cậu, lúc ăn cơm cũng nhớ cậu, tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành bình thường lại phải vờ ra vẻ không bận Thuật vuốt tóc nhiên cảm thấy vai áo ươn ướt, cậu cau mày, lại khóc rồi? Cậu lùi lại một chút, muốn nhìn mặt cô, khẽ hỏi "Sao vậy?"Nhưng An Tĩnh không cho, cô cứ vùi mặt vào ngực cậu, túm chặt lấy áo của Thuật không biết làm thế nào, thở dài một con gái trong lòng không cho cậu nhìn, cậu chỉ thấy mềm lòng và xót xa, cậu lại ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên tóc cô đầy yêu đến khi An Tĩnh giải tỏa hết mọi cảm xúc, cô mới từ từ buông tay Thuật cúi đầu nhìn, đôi mắt cô đã đỏ như mắt thỏ."Khóc xong rồi?"An Tĩnh ngượng ngùng gật đầu."Vậy thì đi nhá? Anh đưa em đi ăn?" Trần Thuật khẽ hỏi Tĩnh lại ngoan ngoãn gật đầu, Trần Thuật khoác vai cô, lúc đưa cô đi thì nhìn thấy Tống Tư và Châu Tề đứng bên cạnh đỡ xe đạp, mặt mày háo hức như vừa xem kịch hay, không biết đã đứng nhìn bao lâu Tĩnh sững người, liền cảm thấy rất xấu hổ. Khóc trước mặt Trần Thuật cô cảm thấy không có gì cả, dù sao thì cũng là bạn trai mình. Nhưng trước mặt hai người họ... Cô cố gắng nép mình sau lưng Thuật cau mày, khuôn mặt không chút biểu cảm "Sao hai cậu vẫn chưa đi?"Châu Tề ...Tống Tư ...Bọn họ phải đi đâu đây?Vừa mới dỗ dành được bạn gái đã không cần anh em rồi.
[Thanh xuân vườn trường ngọt sủng]Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu ra từ trong ổ của thổ phỉ, thành tiểu thiếp của tướng quân bách chiến bách thắng nổi danh thiên hạ, cuối cùng chiến tử sa trường, tiểu thiếp thắt cổ tự vẫn, đi theo tướng khi tỉnh lại, trở thành thiếu nữ Thích Ánh câm điếc, mười bảy tuổi, thiếu nữ không nghe thấy cũng không thể nói, nhưng đôi mắt đẹp như trăng sáng, tính tình cực kì dịu một hôm, cô gặp được thiếu niên lạnh lùng mà mọi người đều kiêng kỵ, đó là tướng quân của cô.[Đại ca vừa lạnh lùng vừa hung dữ trong trường] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại]Quý Nhượng trong mắt người khác Xấu tính! Có tiền! Không thể chọc!Quý Nhượng trong mắt Thích Ánh Tướng quân là đang thay trời hành đạo! Tướng quân là cướp giàu giúp nghèo! Tướng quân siêu cừ luôn!Quý Nhượng ấn cô lên tườngThích Ánh Nam sinh ấn nữ sinh lên tường chính là muốn hôn cô, moah~!Quý Nhượng ???“Con mẹ nó, Quý Nhượng ra ngoài lăn lộn còn mang theo người nhà, không coi lão tử ra gì phải không?”“Không, chỉ là muốn tiểu tiên nữ của tôi nhìn rõ tôi diệt ác giúp tốt thế nào thôi.”Người người đều sợ Quý Nhượng, không ai yêu Quý Nhượng, Thích Ánh yêu hắn.[Nữ chính vì sự cố mất đi khả năng nghe nói, sau này mới hồi phục][Nam chính là tướng quân chuyển kiếp, cùng một linh hồn, không phải thế thân]
tiểu tiên nữ của hắn